[Vkook] Yêu em đến tận kiếp sau / Hắn lại quên rồi…
[Vkook] Yêu em đến tận kiếp sau
  • Taehyung mở mắt ra và nhìn quanh phòng bệnh. Hắn thấy mọi người đang ngồi xung quanh giường của hắn, với ánh mắt lo lắng và vui mừng. Hắn nhận ra tất cả mọi người, ngay cả mẹ Kim cũng đã đến. Trên gương mặt của họ, là sự mệt mỏi không thể che giấu được. Nhưng hắn không thấy Jungkook. Chẳng lẽ, cậu không vào trong bệnh viện thăm hắn sao? Hay là, Jungkook hoàn toàn không quan tâm đến sống chết của hắn?
  • Jimin
    Jimin
    Taehyung, cuối cùng cậu cũng chịu tỉnh lại rồi. Cậu làm mọi người sợ gần chết!
  • Jimin vừa khóc vừa ôm lấy Taehyung.
  • Jimin
    Jimin
    Cậu không biết chúng tôi lo lắng thế nào đâu.
  • Taehyung
    Taehyung
    Jimin à... Đừng khóc nữa. Tôi ổn mà. Ít nhất, là hiện tại tôi đã ổn hơn so với trước
  • Taehyung cố gắng an ủi Jimin, nhưng giọng nói của hắn rất yếu. Sức khỏe của hắn ít nhiều cũng bị ảnh hưởng sau chuyện này.
  • Namjoon
    Namjoon
    Taehyung, em có biết em đã ngủ bao lâu không?
  • Namjoon hỏi.
  • Namjoon
    Namjoon
    Em đã hôn mê gần một tháng rồi. Tai nạn giao thông khiến em bị chấn thương nặng. Có lẽ sắp tới, em sẽ cần phải tiếp nhận vật lí trị liệu.
  • Taehyung
    Taehyung
    Em không nhớ được chuyện gì đã xảy ra cả...
  • Taehyung đáp. Hắn nghe xong cảm thấy hoảng sợ. Hắn không thể tin được rằng hắn đã gặp phải tai nạn kinh hoàng như vậy. Hắn cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra trước khi hắn bị tai nạn, nhưng hắn không thể nhớ được gì cả. Cảm giác trống rỗng càng khiến cho Taehyung cảm thấy sợ hãi. Hắn chưa từng cảm thấy như thế này trước đây.
  • Hoseok
    Hoseok
    Nhưng cũng may cơ thể của em không có gì quá đáng ngại. Chỉ là em sẽ bị mất một phần kí ức. Nhưng nó sẽ dần ổn định hơn thôi
  • Hoseok bước đến, xoa nhẹ vào mái tóc của hắn. Tuy bác sĩ nói là hắn mất trí nhớ nhưng hình như, so với trước kia, Taehyung không có quá nhiều thay đổi. Ít nhất, hắn vẫn còn nhớ được bọn họ là ai. Thế là quá đủ rồi.
  • Một cảm giác bối rối và lo lắng khiến Taehyung cảm thấy khó thở. Hắn cảm giác như, bản thân đã quên gì đó rất quan trọng. Nhưng hắn lại chẳng thể nhớ ra được hắn đã quên cái gì. Taehyung ngồi ngẩn người thật lâu. Trong kí ức vụn vặt của hắn, là hình ảnh công ty ép hắn và Jang Jiu chia tay, là hình ảnh hắn nhìn thấy Jungkook đứng bên ngoài phòng họp với ánh mắt thỏa mãn, là hình ảnh mọi người đứng về phía Jungkook mà cô lập hắn. Hắn không quên thứ gì cả, có đúng không? Taehyung không biết nữa. Nhưng hắn biết, cái cảm giác lồng ngực như bị ai bóp chặt lại này, không phải là giả dối. Chỉ là, hắn đã quên mất điều gì?
  • Hắn ngước lên nhìn mọi người, muốn hỏi thêm gì đó. Cánh cửa phòng bệnh bật mở, khiến hắn chẳng thể hỏi thêm được gì. Một người phụ nữ xuất hiện, gương mặt lo lắng của cô ta phóng đại trước mắt Taehyung chỉ trong phút chốc.
  • Jang Jiu
    Jang Jiu
    Taehyung!!
  • Người phụ nữ kêu lên và chạy tới ôm lấy Taehyung. Hắn ngạc nhiên, trong lòng cảm thấy có chút khó chịu khi bị ôm lấy như thế.
  • Taehyung
    Taehyung
    Jang Jiu... Em đến đây làm gì?
  • Hắn nhìn lên và nhận ra người phụ nữ đó là Jang Jiu. Cảm giác khó chịu càng thêm nhộn nhạo. Cơ thể của hắn đang bài xích sự động chạm này của cô ta. Vì sao lại như thế? Hai người họ là người yêu của nhau. Việc ôm lấp như thế này không phải là chuyện rất bình thường sao? Tại sao hắn lại thấy khó chịu như thế này?
  • Jang Jiu
    Jang Jiu
    Em đến đây để thăm anh chứ còn gì nữa.
  • Jang Jiu hờn dỗi nói. Cô ta nhìn Taehyung thật kĩ, giống như đang muốn thăm dò cái gì đó. Trước ánh mắt của mọi người, sự xuất hiện của Jang Jiu giống như một hòn đá bị ném xuống mặt hồ phẳng lặng. Là một sự xuất hiện không nên có ở đây.
  • Taehyung
    Taehyung
    Không cần em lo lắng. Tôi ổn rồi.
  • Jang Jiu
    Jang Jiu
    Có thật không? Anh có nhận ra em là ai không? Em là ai nào? Anh hãy nói cho em biết đi!
  • Jungkook
    Jungkook
    Đây là bệnh viện chứ không phải cái chợ. Cô không biết nói bé đi một chút sao?
  • Giọng nói quen thuộc vang lên, khiến cho Jang Jiu và tất cả quay về phía cửa. Jungkook cầm theo một bó hoa đi vào trong. Ánh mắt của cậu đen lại, lộ rõ sự khó chịu không hề che giấu. Chẳng cần nói cũng biết, cậu nhìn Jang Jiu ôm chặt cứng Taehyung như vậy, ngứa mắt đến mức nào!
  • Cậu bước về phía trước, kéo Jang Jiu tách xa ra khỏi Taehyung. Động tác của Jungkook mạnh đến mức, khiến cho cổ tay của Jang Jiu hiện lên một vết bầm nhỏ. Cô ta ấm ức nhìn Taehyung, muốn hắn nói đỡ cho mình. Thế nhưng, đáp lại cô ta, chỉ là cái nhìn đầy né tránh của Taehyung. Chẳng lẽ, ngay cả khi cô ta đã đến thăm hắn như thế này, hắn cũng không thể cho cô ta một cơ hội quay lại sao?
  • Taehyung
    Taehyung
    Mọi người ra ngoài trước đi. Em muốn nói chuyện với Jang Jiu một chút.
  • Taehyung thở dài. Gương mặt đau đớn của Jang Jiu thực sự khiến hắn không nỡ làm cô tổn thương. Mọi người nhìn hắn, rồi lại nhìn nhau, cuối cùng, vẫn là cùng nhau ra ngoài theo ý của taehyung.
  • Jang Jiu
    Jang Jiu
    Anh...
  • Taehyung
    Taehyung
    Được rồi, đừng khóc nữa. Em khóc như thế, khiến tôi đau lòng lắm đấy.
  • Jang Jiu
    Jang Jiu
    Nhưng anh nhìn cổ tay em này! Đau lắm...
  • Jang Jiu chìa cổ tay về phía hắn. Taehyung cầm lấy cổ tay đã tấy đỏ, dịu dàng xoa nhẹ lên đó. Jang Jiu nhìn động tác nhẹ nhàng của Taehyung, cảm thấy có gì đó không đúng. So với thái độ xa lánh mấy ngày trước, hình như Taehyung hôm nay thật xa lạ. Giống như...hắn đã quay trở về làm Taehyung mà cô ta biết vậy.
  • Taehyung
    Taehyung
    Mọi người trong nhóm không thích em. Cho nên, em cũng nên hạn chế xuất hiện trước mặt họ. Có được không?
  • Hắn dịu dàng nói. Jang Jiu vô thức bị sự ấm áp đó làm cho mê mẩn. Cô ta gật đầu, thay cho một lời đồng ý với Taehyung.
14
Hắn lại quên rồi…